Déclinaison / Conjugueur latin
attĭnĕo - Diathèse active
(attĭnĕo, attĭnes, attinui, attĭnēre, attentum)
verbe transitif e intransitif II conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | attĭnĕo |
| II sing. | attĭnes |
| III sing. | attĭnet |
| I plur. | attĭnēmus |
| II plur. | attĭnētis |
| III plur. | attĭnent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | attĭnēbam |
| II sing. | attĭnēbas |
| III sing. | attĭnēbat |
| I plur. | attĭnebāmus |
| II plur. | attĭnebātis |
| III plur. | attĭnēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | attĭnēbo |
| II sing. | attĭnēbis |
| III sing. | attĭnēbit |
| I plur. | attĭnebĭmus |
| II plur. | attĭnebĭtis |
| III plur. | attĭnēbunt |
| PARFAIT |
| I sing. | attinui |
| II sing. | attinuisti |
| III sing. | attinuit |
| I plur. | attinuĭmus |
| II plur. | attinuistis |
| III plur. | attinuērunt, attinuēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | attinuĕram |
| II sing. | attinuĕras |
| III sing. | attinuĕrat |
| I plur. | attinuerāmus |
| II plur. | attinuerātis |
| III plur. | attinuĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | attinuĕro |
| II sing. | attinuĕris |
| III sing. | attinuĕrit |
| I plur. | attinuerĭmus |
| II plur. | attinuerĭtis |
| III plur. | attinuĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | attĭnĕam |
| II sing. | attĭnĕas |
| III sing. | attĭnĕat |
| I plur. | attĭneāmus |
| II plur. | attĭneātis |
| III plur. | attĭnĕant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | attĭnērem |
| II sing. | attĭnēres |
| III sing. | attĭnēret |
| I plur. | attĭnerēmus |
| II plur. | attĭnerētis |
| III plur. | attĭnērent |
| PARFAIT |
| I sing. | attinuĕrim |
| II sing. | attinuĕris |
| III sing. | attinuĕrit |
| I plur. | attinuerĭmus |
| II plur. | attinuerĭtis |
| III plur. | attinuĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | attinuissem |
| II sing. | attinuisses |
| III sing. | attinuisset |
| I plur. | attinuissēmus |
| II plur. | attinuissētis |
| III plur. | attinuissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | attĭne |
| II plur. | attĭnēte |
| FUTUR |
| II sing. | attĭnēto |
| III sing. | attĭnēto |
| II plur. | attĭnetōte |
| III plur. | attĭnento |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| attĭnens, entis |
| FUTUR |
| attentūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| attĭnēre |
| PARFAIT |
| attinuisse |
| FUTUR |
| Singolare: | attentūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | attentūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | attĭnendi |
| Datif: | attĭnendo |
| Accusatif: | ad attĭnendum |
| Ablatif: | attĭnendo |
| SUPIN |
| attentum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:ATTINEO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|