Déclinaison / Conjugueur latin
clāmĭto - Diathèse active
(clāmĭto, clāmĭtas, clamitavi, clāmĭtāre, clamitatum)
verbe transitif e intransitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | clāmĭto |
| II sing. | clāmĭtas |
| III sing. | clāmĭtat |
| I plur. | clāmĭtāmus |
| II plur. | clāmĭtātis |
| III plur. | clāmĭtant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | clāmĭtābam |
| II sing. | clāmĭtābas |
| III sing. | clāmĭtābat |
| I plur. | clāmĭtabāmus |
| II plur. | clāmĭtabātis |
| III plur. | clāmĭtābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | clāmĭtābo |
| II sing. | clāmĭtābis |
| III sing. | clāmĭtābit |
| I plur. | clāmĭtabĭmus |
| II plur. | clāmĭtabĭtis |
| III plur. | clāmĭtābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | clamitavi |
| II sing. | clamitavisti |
| III sing. | clamitavit |
| I plur. | clamitavĭmus |
| II plur. | clamitavistis |
| III plur. | clamitavēreunt, clamitavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | clamitavĕram |
| II sing. | clamitavĕras |
| III sing. | clamitavĕrat |
| I plur. | clamitaverāmus |
| II plur. | clamitaverātis |
| III plur. | clamitavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | clamitavĕro |
| II sing. | clamitavĕris |
| III sing. | clamitavĕrit |
| I plur. | clamitaverĭmus |
| II plur. | clamitaverĭtis |
| III plur. | clamitavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | clāmĭtem |
| II sing. | clāmĭtes |
| III sing. | clāmĭtet |
| I plur. | clāmĭtēmus |
| II plur. | clāmĭtētis |
| III plur. | clāmĭtent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | clāmĭtārem |
| II sing. | clāmĭtāres |
| III sing. | clāmĭtāret |
| I plur. | clāmĭtarēmus |
| II plur. | clāmĭtarētis |
| III plur. | clāmĭtārent |
| PARFAIT |
| I sing. | clamitavĕrim |
| II sing. | clamitavĕris |
| III sing. | clamitavĕrit |
| I plur. | clamitaverĭmus |
| II plur. | clamitaverĭtis |
| III plur. | clamitavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | clamitavissem |
| II sing. | clamitavisses |
| III sing. | clamitavisset |
| I plur. | clamitavissēmus |
| II plur. | clamitavissētis |
| III plur. | clamitavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | clāmĭta |
| II plur. | clāmĭtāte |
| FUTUR |
| II sing. | clāmĭtāto |
| III sing. | clāmĭtāto |
| II plur. | clāmĭtatōte |
| III plur. | clāmĭtanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| clāmĭtans, antis |
| FUTUR |
| clamitatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| clāmĭtāre |
| PARFAIT |
| clamitavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | clamitatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | clamitatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | clāmĭtandi |
| Datif: | clāmĭtando |
| Accusatif: | ad clāmĭtandum |
| Ablatif: | clāmĭtando |
| SUPIN |
| clamitatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CLAMITO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|