Déclinaison / Conjugueur latin
cōgĭto - Diathèse active
(cōgĭto, cōgĭtas, cogitavi, cōgĭtāre, cogitatum)
verbe transitif e intransitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | cōgĭto |
| II sing. | cōgĭtas |
| III sing. | cōgĭtat |
| I plur. | cōgĭtāmus |
| II plur. | cōgĭtātis |
| III plur. | cōgĭtant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | cōgĭtābam |
| II sing. | cōgĭtābas |
| III sing. | cōgĭtābat |
| I plur. | cōgĭtabāmus |
| II plur. | cōgĭtabātis |
| III plur. | cōgĭtābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | cōgĭtābo |
| II sing. | cōgĭtābis |
| III sing. | cōgĭtābit |
| I plur. | cōgĭtabĭmus |
| II plur. | cōgĭtabĭtis |
| III plur. | cōgĭtābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | cogitavi |
| II sing. | cogitavisti |
| III sing. | cogitavit |
| I plur. | cogitavĭmus |
| II plur. | cogitavistis |
| III plur. | cogitavēreunt, cogitavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | cogitavĕram |
| II sing. | cogitavĕras |
| III sing. | cogitavĕrat |
| I plur. | cogitaverāmus |
| II plur. | cogitaverātis |
| III plur. | cogitavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | cogitavĕro |
| II sing. | cogitavĕris |
| III sing. | cogitavĕrit |
| I plur. | cogitaverĭmus |
| II plur. | cogitaverĭtis |
| III plur. | cogitavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | cōgĭtem |
| II sing. | cōgĭtes |
| III sing. | cōgĭtet |
| I plur. | cōgĭtēmus |
| II plur. | cōgĭtētis |
| III plur. | cōgĭtent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | cōgĭtārem |
| II sing. | cōgĭtāres |
| III sing. | cōgĭtāret |
| I plur. | cōgĭtarēmus |
| II plur. | cōgĭtarētis |
| III plur. | cōgĭtārent |
| PARFAIT |
| I sing. | cogitavĕrim |
| II sing. | cogitavĕris |
| III sing. | cogitavĕrit |
| I plur. | cogitaverĭmus |
| II plur. | cogitaverĭtis |
| III plur. | cogitavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | cogitavissem |
| II sing. | cogitavisses |
| III sing. | cogitavisset |
| I plur. | cogitavissēmus |
| II plur. | cogitavissētis |
| III plur. | cogitavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | cōgĭta |
| II plur. | cōgĭtāte |
| FUTUR |
| II sing. | cōgĭtāto |
| III sing. | cōgĭtāto |
| II plur. | cōgĭtatōte |
| III plur. | cōgĭtanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| cōgĭtans, antis |
| FUTUR |
| cogitatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| cōgĭtāre |
| PARFAIT |
| cogitavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | cogitatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | cogitatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | cōgĭtandi |
| Datif: | cōgĭtando |
| Accusatif: | ad cōgĭtandum |
| Ablatif: | cōgĭtando |
| SUPIN |
| cogitatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:COGITO200}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|