Déclinaison / Conjugueur latin
comprŏbo - Diathèse active
(comprŏbo, comprŏbas, comprobavi, comprŏbāre, comprobatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | comprŏbo |
| II sing. | comprŏbas |
| III sing. | comprŏbat |
| I plur. | comprŏbāmus |
| II plur. | comprŏbātis |
| III plur. | comprŏbant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | comprŏbābam |
| II sing. | comprŏbābas |
| III sing. | comprŏbābat |
| I plur. | comprŏbabāmus |
| II plur. | comprŏbabātis |
| III plur. | comprŏbābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | comprŏbābo |
| II sing. | comprŏbābis |
| III sing. | comprŏbābit |
| I plur. | comprŏbabĭmus |
| II plur. | comprŏbabĭtis |
| III plur. | comprŏbābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | comprobavi |
| II sing. | comprobavisti |
| III sing. | comprobavit |
| I plur. | comprobavĭmus |
| II plur. | comprobavistis |
| III plur. | comprobavērunt, comprobavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | comprobavĕram |
| II sing. | comprobavĕras |
| III sing. | comprobavĕrat |
| I plur. | comprobaverāmus |
| II plur. | comprobaverātis |
| III plur. | comprobavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | comprobavĕro |
| II sing. | comprobavĕris |
| III sing. | comprobavĕrit |
| I plur. | comprobaverĭmus |
| II plur. | comprobaverĭtis |
| III plur. | comprobavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | comprŏbem |
| II sing. | comprŏbes |
| III sing. | comprŏbet |
| I plur. | comprŏbēmus |
| II plur. | comprŏbētis |
| III plur. | comprŏbent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | comprŏbārem |
| II sing. | comprŏbāres |
| III sing. | comprŏbāret |
| I plur. | comprŏbarēmus |
| II plur. | comprŏbarētis |
| III plur. | comprŏbārent |
| PARFAIT |
| I sing. | comprobavĕrim |
| II sing. | comprobavĕris |
| III sing. | comprobavĕrit |
| I plur. | comprobaverĭmus |
| II plur. | comprobaverĭtis |
| III plur. | comprobavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | comprobavissem |
| II sing. | comprobavisses |
| III sing. | comprobavisset |
| I plur. | comprobavissēmus |
| II plur. | comprobavissētis |
| III plur. | comprobavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | comprŏba |
| II plur. | comprŏbāte |
| FUTUR |
| II sing. | comprŏbāto |
| III sing. | comprŏbāto |
| II plur. | comprŏbatōte |
| III plur. | comprŏbanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| comprŏbans, antis |
| FUTUR |
| comprobatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| comprŏbāre |
| PARFAIT |
| comprobavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | comprobatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | comprobatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | comprŏbandi |
| Datif: | comprŏbando |
| Accusatif: | ad comprŏbandum |
| Ablatif: | comprŏbando |
| SUPIN |
| comprobatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:COMPROBO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|