Déclinaison / Conjugueur latin
concămĕro - Diathèse active
(concămĕro, concămĕras, concameravi, concămĕrāre, concameratum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | concămĕro |
| II sing. | concămĕras |
| III sing. | concămĕrat |
| I plur. | concămĕrāmus |
| II plur. | concămĕrātis |
| III plur. | concămĕrant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concămĕrābam |
| II sing. | concămĕrābas |
| III sing. | concămĕrābat |
| I plur. | concămĕrabāmus |
| II plur. | concămĕrabātis |
| III plur. | concămĕrābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | concămĕrābo |
| II sing. | concămĕrābis |
| III sing. | concămĕrābit |
| I plur. | concămĕrabĭmus |
| II plur. | concămĕrabĭtis |
| III plur. | concămĕrābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | concameravi |
| II sing. | concameravisti |
| III sing. | concameravit |
| I plur. | concameravĭmus |
| II plur. | concameravistis |
| III plur. | concameravērunt, concameravēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | concameravĕram |
| II sing. | concameravĕras |
| III sing. | concameravĕrat |
| I plur. | concameraverāmus |
| II plur. | concameraverātis |
| III plur. | concameravĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | concameravĕro |
| II sing. | concameravĕris |
| III sing. | concameravĕrit |
| I plur. | concameraverĭmus |
| II plur. | concameraverĭtis |
| III plur. | concameravĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | concămĕrem |
| II sing. | concămĕres |
| III sing. | concămĕret |
| I plur. | concămĕrēmus |
| II plur. | concămĕrētis |
| III plur. | concămĕrent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concămĕrārem |
| II sing. | concămĕrāres |
| III sing. | concămĕrāret |
| I plur. | concămĕrarēmus |
| II plur. | concămĕrarētis |
| III plur. | concămĕrārent |
| PARFAIT |
| I sing. | concameravĕrim |
| II sing. | concameravĕris |
| III sing. | concameravĕrit |
| I plur. | concameraverĭmus |
| II plur. | concameraverĭtis |
| III plur. | concameravĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | concameravissem |
| II sing. | concameravisses |
| III sing. | concameravisset |
| I plur. | concameravissēmus |
| II plur. | concameravissētis |
| III plur. | concameravissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | concămĕra |
| II plur. | concămĕrāte |
| FUTUR |
| II sing. | concămĕrāto |
| III sing. | concămĕrāto |
| II plur. | concămĕratōte |
| III plur. | concămĕranto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| concămĕrans, antis |
| FUTUR |
| concameratūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| concămĕrāre |
| PARFAIT |
| concameravisse |
| FUTUR |
| Singolare: | concameratūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | concameratūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | concămĕrandi |
| Datif: | concămĕrando |
| Accusatif: | ad concămĕrandum |
| Ablatif: | concămĕrando |
| SUPIN |
| concameratum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONCAMERO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|