Déclinaison / Conjugueur latin
confĭcĭo - Diathèse active
(confĭcĭo, confĭcis, confeci, confĭcĕre, confectum)
verbe transitif III conjugaison in -io
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | confĭcĭo |
| II sing. | confĭcis |
| III sing. | confĭcit |
| I plur. | confĭcīmus |
| II plur. | confĭcītis |
| III plur. | confĭciunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | confĭciēbam |
| II sing. | confĭciēbas |
| III sing. | confĭciēbat |
| I plur. | confĭciebāmus |
| II plur. | confĭciebātis |
| III plur. | confĭciēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | confĭcĭam |
| II sing. | confĭcĭes |
| III sing. | confĭcĭet |
| I plur. | confĭciēmus |
| II plur. | confĭciētis |
| III plur. | confĭcĭent |
| PARFAIT |
| I sing. | confeci |
| II sing. | confecisti |
| III sing. | confecit |
| I plur. | confecĭmus |
| II plur. | confecistis |
| III plur. | confecērunt, confecēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | confecĕram |
| II sing. | confecĕras |
| III sing. | confecĕrat |
| I plur. | confecerāmus |
| II plur. | confecerātis |
| III plur. | confecĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | confecĕro |
| II sing. | confecĕris |
| III sing. | confecĕrit |
| I plur. | confecerĭmus |
| II plur. | confecerĭtis |
| III plur. | confecĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | confĭcĭam |
| II sing. | confĭcĭas |
| III sing. | confĭcĭat |
| I plur. | confĭciāmus |
| II plur. | confĭciātis |
| III plur. | confĭcĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | confĭcĕrem |
| II sing. | confĭcĕres |
| III sing. | confĭcĕret |
| I plur. | confĭcerēmus |
| II plur. | confĭcerētis |
| III plur. | confĭcĕrent |
| PARFAIT |
| I sing. | confecĕrim |
| II sing. | confecĕris |
| III sing. | confecĕrit |
| I plur. | confecerĭmus |
| II plur. | confecerĭtis |
| III plur. | confecĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | confecissem |
| II sing. | confecisses |
| III sing. | confecisset |
| I plur. | confecissēmus |
| II plur. | confecissētis |
| III plur. | confecissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | confĭce |
| II plur. | confĭcĭte |
| FUTUR |
| II sing. | confĭcĭto |
| III sing. | confĭcĭto |
| II plur. | confĭcitōte |
| III plur. | confĭciunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| confĭciens, ientis |
| FUTUR |
| confectūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| confĭcĕre |
| PARFAIT |
| confecisse |
| FUTUR |
| Singolare: | confectūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | confectūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | confĭciendi |
| Datif: | confĭciendo |
| Accusatif: | ad confĭciendum |
| Ablatif: | confĭciendo |
| SUPIN |
| confectum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONFICIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|