Déclinaison / Conjugueur latin
conplĭco - Diathèse active
(conplĭco, conplĭcas, conplicavi, conplĭcāre, conplicatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | conplĭco |
| II sing. | conplĭcas |
| III sing. | conplĭcat |
| I plur. | conplĭcāmus |
| II plur. | conplĭcātis |
| III plur. | conplĭcant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conplĭcābam |
| II sing. | conplĭcābas |
| III sing. | conplĭcābat |
| I plur. | conplĭcabāmus |
| II plur. | conplĭcabātis |
| III plur. | conplĭcābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | conplĭcābo |
| II sing. | conplĭcābis |
| III sing. | conplĭcābit |
| I plur. | conplĭcabĭmus |
| II plur. | conplĭcabĭtis |
| III plur. | conplĭcābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | conplicavi |
| II sing. | conplicavisti |
| III sing. | conplicavit |
| I plur. | conplicavĭmus |
| II plur. | conplicavistis |
| III plur. | conplicavērunt, conplicavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conplicavĕram |
| II sing. | conplicavĕras |
| III sing. | conplicavĕrat |
| I plur. | conplicaverāmus |
| II plur. | conplicaverātis |
| III plur. | conplicavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conplicavĕro |
| II sing. | conplicavĕris |
| III sing. | conplicavĕrit |
| I plur. | conplicaverĭmus |
| II plur. | conplicaverĭtis |
| III plur. | conplicavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | conplĭcem |
| II sing. | conplĭces |
| III sing. | conplĭcet |
| I plur. | conplĭcēmus |
| II plur. | conplĭcētis |
| III plur. | conplĭcent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conplĭcārem |
| II sing. | conplĭcāres |
| III sing. | conplĭcāret |
| I plur. | conplĭcarēmus |
| II plur. | conplĭcarētis |
| III plur. | conplĭcārent |
| PARFAIT |
| I sing. | conplicavĕrim |
| II sing. | conplicavĕris |
| III sing. | conplicavĕrit |
| I plur. | conplicaverĭmus |
| II plur. | conplicaverĭtis |
| III plur. | conplicavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conplicavissem |
| II sing. | conplicavisses |
| III sing. | conplicavisset |
| I plur. | conplicavissēmus |
| II plur. | conplicavissētis |
| III plur. | conplicavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | conplĭca |
| II plur. | conplĭcāte |
| FUTUR |
| II sing. | conplĭcāto |
| III sing. | conplĭcāto |
| II plur. | conplĭcatōte |
| III plur. | conplĭcanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| conplĭcans, antis |
| FUTUR |
| conplicatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| conplĭcāre |
| PARFAIT |
| conplicavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conplicatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conplicatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | conplĭcandi |
| Datif: | conplĭcando |
| Accusatif: | ad conplĭcandum |
| Ablatif: | conplĭcando |
| SUPIN |
| conplicatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONPLICO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|