Déclinaison / Conjugueur latin
conprŏbo - Diathèse active
(conprŏbo, conprŏbas, conprobavi, conprŏbāre, conprobavum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | conprŏbo |
| II sing. | conprŏbas |
| III sing. | conprŏbat |
| I plur. | conprŏbāmus |
| II plur. | conprŏbātis |
| III plur. | conprŏbant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conprŏbābam |
| II sing. | conprŏbābas |
| III sing. | conprŏbābat |
| I plur. | conprŏbabāmus |
| II plur. | conprŏbabātis |
| III plur. | conprŏbābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | conprŏbābo |
| II sing. | conprŏbābis |
| III sing. | conprŏbābit |
| I plur. | conprŏbabĭmus |
| II plur. | conprŏbabĭtis |
| III plur. | conprŏbābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | conprobavi |
| II sing. | conprobavisti |
| III sing. | conprobavit |
| I plur. | conprobavĭmus |
| II plur. | conprobavistis |
| III plur. | conprobavērunt, conprobavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conprobavĕram |
| II sing. | conprobavĕras |
| III sing. | conprobavĕrat |
| I plur. | conprobaverāmus |
| II plur. | conprobaverātis |
| III plur. | conprobavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conprobavĕro |
| II sing. | conprobavĕris |
| III sing. | conprobavĕrit |
| I plur. | conprobaverĭmus |
| II plur. | conprobaverĭtis |
| III plur. | conprobavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | conprŏbem |
| II sing. | conprŏbes |
| III sing. | conprŏbet |
| I plur. | conprŏbēmus |
| II plur. | conprŏbētis |
| III plur. | conprŏbent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conprŏbārem |
| II sing. | conprŏbāres |
| III sing. | conprŏbāret |
| I plur. | conprŏbarēmus |
| II plur. | conprŏbarētis |
| III plur. | conprŏbārent |
| PARFAIT |
| I sing. | conprobavĕrim |
| II sing. | conprobavĕris |
| III sing. | conprobavĕrit |
| I plur. | conprobaverĭmus |
| II plur. | conprobaverĭtis |
| III plur. | conprobavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conprobavissem |
| II sing. | conprobavisses |
| III sing. | conprobavisset |
| I plur. | conprobavissēmus |
| II plur. | conprobavissētis |
| III plur. | conprobavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | conprŏba |
| II plur. | conprŏbāte |
| FUTUR |
| II sing. | conprŏbāto |
| III sing. | conprŏbāto |
| II plur. | conprŏbatōte |
| III plur. | conprŏbanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| conprŏbans, antis |
| FUTUR |
| conprobavūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| conprŏbāre |
| PARFAIT |
| conprobavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conprobavūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conprobavūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | conprŏbandi |
| Datif: | conprŏbando |
| Accusatif: | ad conprŏbandum |
| Ablatif: | conprŏbando |
| SUPIN |
| conprobavum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONPROBO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|