Déclinaison / Conjugueur latin
consĕnesco - Diathèse active
(consĕnesco, consĕnescis, consĕnescĕre, consenui)
verbe intransitif III conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | consĕnesco |
| II sing. | consĕnescis |
| III sing. | consĕnescit |
| I plur. | consĕnescĭmus |
| II plur. | consĕnescĭtis |
| III plur. | consĕnescunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | consĕnescēbam |
| II sing. | consĕnescēbas |
| III sing. | consĕnescēbat |
| I plur. | consĕnescebāmus |
| II plur. | consĕnescebātis |
| III plur. | consĕnescēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | consĕnescam |
| II sing. | consĕnesces |
| III sing. | consĕnescet |
| I plur. | consĕnescēmus |
| II plur. | consĕnescētis |
| III plur. | consĕnescent |
| PARFAIT |
| I sing. | consenui |
| II sing. | consenuisti |
| III sing. | consenuit |
| I plur. | consenuĭmus |
| II plur. | consenuistis |
| III plur. | consenuērunt, consenuēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | consenuĕram |
| II sing. | consenuĕras |
| III sing. | consenuĕrat |
| I plur. | consenuerāmus |
| II plur. | consenuerātis |
| III plur. | consenuĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | consenuĕro |
| II sing. | consenuĕris |
| III sing. | consenuĕrit |
| I plur. | consenuerĭmus |
| II plur. | consenuerĭtis |
| III plur. | consenuĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | consĕnescam |
| II sing. | consĕnescas |
| III sing. | consĕnescat |
| I plur. | consĕnescāmus |
| II plur. | consĕnescātis |
| III plur. | consĕnescant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | consĕnescĕrem |
| II sing. | consĕnescĕres |
| III sing. | consĕnescĕret |
| I plur. | consĕnescerēmus |
| II plur. | consĕnescerētis |
| III plur. | consĕnescĕrent |
| PARFAIT |
| I sing. | consenuĕrim |
| II sing. | consenuĕris |
| III sing. | consenuĕrit |
| I plur. | consenuerĭmus |
| II plur. | consenuerĭtis |
| III plur. | consenuĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | consenuissem |
| II sing. | consenuisses |
| III sing. | consenuisset |
| I plur. | consenuissēmus |
| II plur. | consenuissētis |
| III plur. | consenuissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | consĕnescĕ |
| II plur. | consĕnescĭte |
| FUTUR |
| II sing. | consĕnescĭto |
| III sing. | consĕnescĭto |
| II plur. | consĕnescitōte |
| III plur. | consĕnescunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| consĕnescens, entis |
| FUTUR |
| |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| consĕnescĕre |
| PARFAIT |
| consenuisse |
| FUTUR |
| Singolare: | |
| Plurale: | |
| GERUNDIF |
| Génitif: | consĕnescendi |
| Datif: | consĕnescendo |
| Accusatif: | ad consĕnescendum |
| Ablatif: | consĕnescendo |
| SUPIN |
| |
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONSENESCO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|