Déclinaison / Conjugueur latin
convĕnĭo - Diathèse active
(convĕnĭo, convĕnis, conveni, convĕnīre, conventum)
verbe transitif e intransitif IV conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | convĕnĭo |
| II sing. | convĕnis |
| III sing. | convĕnit |
| I plur. | convĕnīmus |
| II plur. | convĕnītis |
| III plur. | convĕnĭunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convĕniēbam |
| II sing. | convĕniēbas |
| III sing. | convĕniēbat |
| I plur. | convĕniebāmus |
| II plur. | convĕniebātis |
| III plur. | convĕniēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | convĕnĭam |
| II sing. | convĕnĭes |
| III sing. | convĕnĭet |
| I plur. | convĕniēmus |
| II plur. | convĕniētis |
| III plur. | convĕnĭent |
| PARFAIT |
| I sing. | conveni |
| II sing. | convenisti |
| III sing. | convenit |
| I plur. | convenĭmus |
| II plur. | convenistis |
| III plur. | convenērunt, convenēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | convenĕram |
| II sing. | convenĕras |
| III sing. | convenĕrat |
| I plur. | convenerāmus |
| II plur. | convenerātis |
| III plur. | convenērant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | convenĕro |
| II sing. | convenĕris |
| III sing. | convenĕrit |
| I plur. | convenerĭmus |
| II plur. | convenerĭtis |
| III plur. | convenĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | convĕnĭam |
| II sing. | convĕnĭas |
| III sing. | convĕnĭat |
| I plur. | convĕniāmus |
| II plur. | convĕniātis |
| III plur. | convĕnĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convĕnīrem |
| II sing. | convĕnīres |
| III sing. | convĕnīret |
| I plur. | convĕnirēmus |
| II plur. | convĕnirētis |
| III plur. | convĕnīrent |
| PARFAIT |
| I sing. | convenĕrim |
| II sing. | convenĕris |
| III sing. | convenĕrit |
| I plur. | convenerĭmus |
| II plur. | convenerĭtis |
| III plur. | convenĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | convenissem |
| II sing. | convenisses |
| III sing. | convenisset |
| I plur. | convenissēmus |
| II plur. | convenissētis |
| III plur. | convenissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | convĕni |
| II plur. | convĕnīte |
| FUTUR |
| II sing. | convĕnīto |
| III sing. | convĕnīto |
| II plur. | convĕnitōte |
| III plur. | convĕniunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| convĕniens, ientis |
| FUTUR |
| conventūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| convĕnīre |
| PARFAIT |
| convenisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conventūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conventūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | convĕniendi |
| Datif: | convĕniendo |
| Accusatif: | ad convĕniendum |
| Ablatif: | convĕniendo |
| SUPIN |
| conventum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONVENIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|