Déclinaison / Conjugueur latin
convĭŏlo - Diathèse active
(convĭŏlo, convĭŏlas, conviolavi, convĭŏlāre, conviolatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | convĭŏlo |
| II sing. | convĭŏlas |
| III sing. | convĭŏlat |
| I plur. | convĭŏlāmus |
| II plur. | convĭŏlātis |
| III plur. | convĭŏlant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convĭŏlābam |
| II sing. | convĭŏlābas |
| III sing. | convĭŏlābat |
| I plur. | convĭŏlabāmus |
| II plur. | convĭŏlabātis |
| III plur. | convĭŏlābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | convĭŏlābo |
| II sing. | convĭŏlābis |
| III sing. | convĭŏlābit |
| I plur. | convĭŏlabĭmus |
| II plur. | convĭŏlabĭtis |
| III plur. | convĭŏlābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | conviolavi |
| II sing. | conviolavisti |
| III sing. | conviolavit |
| I plur. | conviolavĭmus |
| II plur. | conviolavistis |
| III plur. | conviolavērunt, conviolavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conviolavĕram |
| II sing. | conviolavĕras |
| III sing. | conviolavĕrat |
| I plur. | conviolaverāmus |
| II plur. | conviolaverātis |
| III plur. | conviolavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conviolavĕro |
| II sing. | conviolavĕris |
| III sing. | conviolavĕrit |
| I plur. | conviolaverĭmus |
| II plur. | conviolaverĭtis |
| III plur. | conviolavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | convĭŏlem |
| II sing. | convĭŏles |
| III sing. | convĭŏlet |
| I plur. | convĭŏlēmus |
| II plur. | convĭŏlētis |
| III plur. | convĭŏlent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convĭŏlārem |
| II sing. | convĭŏlāres |
| III sing. | convĭŏlāret |
| I plur. | convĭŏlarēmus |
| II plur. | convĭŏlarētis |
| III plur. | convĭŏlārent |
| PARFAIT |
| I sing. | conviolavĕrim |
| II sing. | conviolavĕris |
| III sing. | conviolavĕrit |
| I plur. | conviolaverĭmus |
| II plur. | conviolaverĭtis |
| III plur. | conviolavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conviolavissem |
| II sing. | conviolavisses |
| III sing. | conviolavisset |
| I plur. | conviolavissēmus |
| II plur. | conviolavissētis |
| III plur. | conviolavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | convĭŏla |
| II plur. | convĭŏlāte |
| FUTUR |
| II sing. | convĭŏlāto |
| III sing. | convĭŏlāto |
| II plur. | convĭŏlatōte |
| III plur. | convĭŏlanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| convĭŏlans, antis |
| FUTUR |
| conviolatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| convĭŏlāre |
| PARFAIT |
| conviolavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conviolatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conviolatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | convĭŏlandi |
| Datif: | convĭŏlando |
| Accusatif: | ad convĭŏlandum |
| Ablatif: | convĭŏlando |
| SUPIN |
| conviolatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONVIOLO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|