Déclinaison / Conjugueur latin
magnīfăcĭo - Diathèse active
(magnīfăcĭo, magnīfăcis, magnifeci, magnīfăcĕre, magnifactum)
verbe transitif III conjugaison in -io
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | magnīfăcĭo |
| II sing. | magnīfăcis |
| III sing. | magnīfăcit |
| I plur. | magnīfăcīmus |
| II plur. | magnīfăcītis |
| III plur. | magnīfăciunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | magnīfăciēbam |
| II sing. | magnīfăciēbas |
| III sing. | magnīfăciēbat |
| I plur. | magnīfăciebāmus |
| II plur. | magnīfăciebātis |
| III plur. | magnīfăciēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | magnīfăcĭam |
| II sing. | magnīfăcĭes |
| III sing. | magnīfăcĭet |
| I plur. | magnīfăciēmus |
| II plur. | magnīfăciētis |
| III plur. | magnīfăcĭent |
| PARFAIT |
| I sing. | magnifeci |
| II sing. | magnifecisti |
| III sing. | magnifecit |
| I plur. | magnifecĭmus |
| II plur. | magnifecistis |
| III plur. | magnifecērunt, magnifecēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | magnifecĕram |
| II sing. | magnifecĕras |
| III sing. | magnifecĕrat |
| I plur. | magnifecerāmus |
| II plur. | magnifecerātis |
| III plur. | magnifecĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | magnifecĕro |
| II sing. | magnifecĕris |
| III sing. | magnifecĕrit |
| I plur. | magnifecerĭmus |
| II plur. | magnifecerĭtis |
| III plur. | magnifecĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | magnīfăcĭam |
| II sing. | magnīfăcĭas |
| III sing. | magnīfăcĭat |
| I plur. | magnīfăciāmus |
| II plur. | magnīfăciātis |
| III plur. | magnīfăcĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | magnīfăcĕrem |
| II sing. | magnīfăcĕres |
| III sing. | magnīfăcĕret |
| I plur. | magnīfăcerēmus |
| II plur. | magnīfăcerētis |
| III plur. | magnīfăcĕrent |
| PARFAIT |
| I sing. | magnifecĕrim |
| II sing. | magnifecĕris |
| III sing. | magnifecĕrit |
| I plur. | magnifecerĭmus |
| II plur. | magnifecerĭtis |
| III plur. | magnifecĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | magnifecissem |
| II sing. | magnifecisses |
| III sing. | magnifecisset |
| I plur. | magnifecissēmus |
| II plur. | magnifecissētis |
| III plur. | magnifecissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | magnīfăce, magnīfăc |
| II plur. | magnīfăcĭte |
| FUTUR |
| II sing. | magnīfăcĭto |
| III sing. | magnīfăcĭto |
| II plur. | magnīfăcitōte |
| III plur. | magnīfăciunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| magnīfăciens, ientis |
| FUTUR |
| magnifactūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| magnīfăcĕre |
| PARFAIT |
| magnifecisse |
| FUTUR |
| Singolare: | magnifactūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | magnifactūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | magnīfăciendi |
| Datif: | magnīfăciendo |
| Accusatif: | ad magnīfăciendum |
| Ablatif: | magnīfăciendo |
| SUPIN |
| magnifactum |
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:MAGNIFACIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|