Déclinaison / Conjugueur latin
villĭco - Diathèse active
(villĭco, villĭcas, villicavi, villĭcāre, villicatum)
verbe transitif e intransitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | villĭco |
| II sing. | villĭcas |
| III sing. | villĭcat |
| I plur. | villĭcāmus |
| II plur. | villĭcātis |
| III plur. | villĭcant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | villĭcābam |
| II sing. | villĭcābas |
| III sing. | villĭcābat |
| I plur. | villĭcabāmus |
| II plur. | villĭcabātis |
| III plur. | villĭcābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | villĭcābo |
| II sing. | villĭcābis |
| III sing. | villĭcābit |
| I plur. | villĭcabĭmus |
| II plur. | villĭcabĭtis |
| III plur. | villĭcābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | villicavi |
| II sing. | villicavisti |
| III sing. | villicavit |
| I plur. | villicavĭmus |
| II plur. | villicavistis |
| III plur. | villicavēreunt, villicavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | villicavĕram |
| II sing. | villicavĕras |
| III sing. | villicavĕrat |
| I plur. | villicaverāmus |
| II plur. | villicaverātis |
| III plur. | villicavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | villicavĕro |
| II sing. | villicavĕris |
| III sing. | villicavĕrit |
| I plur. | villicaverĭmus |
| II plur. | villicaverĭtis |
| III plur. | villicavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | villĭcem |
| II sing. | villĭces |
| III sing. | villĭcet |
| I plur. | villĭcēmus |
| II plur. | villĭcētis |
| III plur. | villĭcent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | villĭcārem |
| II sing. | villĭcāres |
| III sing. | villĭcāret |
| I plur. | villĭcarēmus |
| II plur. | villĭcarētis |
| III plur. | villĭcārent |
| PARFAIT |
| I sing. | villicavĕrim |
| II sing. | villicavĕris |
| III sing. | villicavĕrit |
| I plur. | villicaverĭmus |
| II plur. | villicaverĭtis |
| III plur. | villicavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | villicavissem |
| II sing. | villicavisses |
| III sing. | villicavisset |
| I plur. | villicavissēmus |
| II plur. | villicavissētis |
| III plur. | villicavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | villĭca |
| II plur. | villĭcāte |
| FUTUR |
| II sing. | villĭcāto |
| III sing. | villĭcāto |
| II plur. | villĭcatōte |
| III plur. | villĭcanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| villĭcans, antis |
| FUTUR |
| villicatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| villĭcāre |
| PARFAIT |
| villicavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | villicatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | villicatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | villĭcandi |
| Datif: | villĭcando |
| Accusatif: | ad villĭcandum |
| Ablatif: | villĭcando |
| SUPIN |
| villicatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:VILLICO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|