Déclinaison / Conjugueur latin
| PRÉSENT |
| I sing. | cŏĕo |
| II sing. | cŏis |
| III sing. | cŏit |
| I plur. | cŏīmus |
| II plur. | cŏītis |
| III plur. | cŏeunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | cŏībam |
| II sing. | cŏības |
| III sing. | cŏībat |
| I plur. | cŏibāmus |
| II plur. | cŏibātis |
| III plur. | cŏībant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | cŏībo |
| II sing. | cŏībis |
| III sing. | cŏībit |
| I plur. | cŏibĭmus |
| II plur. | cŏibĭtis |
| III plur. | cŏībunt |
| PARFAIT |
| I sing. | coii o coivi |
| II sing. | coiisti o coivisti |
| III sing. | coiit o coivit |
| I plur. | coiĭmus o coivĭmus |
| II plur. | cŏistis o coivistis |
| III plur. | coiērunt o coivērunt |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | coiĕram o coivĕram |
| II sing. | coiĕras o coivĕras |
| III sing. | coiĕrat o coivĕrat |
| I plur. | coierāmus o coiverāmus |
| II plur. | coierātis o coiverātis |
| III plur. | coiĕrant o coivĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | coiĕro o coivĕro |
| II sing. | coiĕris o coivĕris |
| III sing. | coiĕrit o coivĕrit |
| I plur. | coierĭmus o coiverĭmus |
| II plur. | coierĭtis o coiverĭtis |
| III plur. | coiĕrint o coivĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | cŏĕam |
| II sing. | cŏĕas |
| III sing. | cŏĕat |
| I plur. | cŏeāmus |
| II plur. | cŏeātis |
| III plur. | cŏĕant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | cŏīrem |
| II sing. | cŏīres |
| III sing. | cŏīret |
| I plur. | cŏirēmus |
| II plur. | cŏirētis |
| III plur. | cŏīrent |
| PARFAIT |
| I sing. | coiĕrim o coivĕrim |
| II sing. | coiĕris o coivĕris |
| III sing. | coiĕrit o coivĕrit |
| I plur. | coierĭmus o coiverĭmus |
| II plur. | coierĭtis o coiverĭtis |
| III plur. | coiĕrint o coivĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | coiissem o coivissem |
| II sing. | coiisses o coivisses |
| III sing. | coiisset o coivisset |
| I plur. | coiissēmus o coivissēmus |
| II plur. | coiissētis o coivissētis |
| III plur. | coiissent o coivissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | cŏi |
| II plur. | cŏīte |
| FUTUR |
| II sing. | cŏĭto |
| III sing. | cŏĭto |
| II plur. | cŏitōte |
| III plur. | cŏeunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| cŏiens, euntis |
| FUTUR |
| coitūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| cŏire |
| PARFAIT |
| cŏisse o coivisse |
| FUTUR |
| Singolare: | coitūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | coitūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | cŏeundi |
| Datif: | cŏeundo |
| Accusatif: | ad cŏeundum |
| Ablatif: | cŏeundo |
| SUPIN |
| coitum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:COEO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|