Déclinaison / Conjugueur latin
commūnĭco - Diathèse active
(commūnĭco, commūnĭcas, communicavi, commūnĭcāre, communicatum)
verbe transitif e intransitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | commūnĭco |
| II sing. | commūnĭcas |
| III sing. | commūnĭcat |
| I plur. | commūnĭcāmus |
| II plur. | commūnĭcātis |
| III plur. | commūnĭcant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | commūnĭcābam |
| II sing. | commūnĭcābas |
| III sing. | commūnĭcābat |
| I plur. | commūnĭcabāmus |
| II plur. | commūnĭcabātis |
| III plur. | commūnĭcābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | commūnĭcābo |
| II sing. | commūnĭcābis |
| III sing. | commūnĭcābit |
| I plur. | commūnĭcabĭmus |
| II plur. | commūnĭcabĭtis |
| III plur. | commūnĭcābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | communicavi |
| II sing. | communicavisti |
| III sing. | communicavit |
| I plur. | communicavĭmus |
| II plur. | communicavistis |
| III plur. | communicavēreunt, communicavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | communicavĕram |
| II sing. | communicavĕras |
| III sing. | communicavĕrat |
| I plur. | communicaverāmus |
| II plur. | communicaverātis |
| III plur. | communicavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | communicavĕro |
| II sing. | communicavĕris |
| III sing. | communicavĕrit |
| I plur. | communicaverĭmus |
| II plur. | communicaverĭtis |
| III plur. | communicavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | commūnĭcem |
| II sing. | commūnĭces |
| III sing. | commūnĭcet |
| I plur. | commūnĭcēmus |
| II plur. | commūnĭcētis |
| III plur. | commūnĭcent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | commūnĭcārem |
| II sing. | commūnĭcāres |
| III sing. | commūnĭcāret |
| I plur. | commūnĭcarēmus |
| II plur. | commūnĭcarētis |
| III plur. | commūnĭcārent |
| PARFAIT |
| I sing. | communicavĕrim |
| II sing. | communicavĕris |
| III sing. | communicavĕrit |
| I plur. | communicaverĭmus |
| II plur. | communicaverĭtis |
| III plur. | communicavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | communicavissem |
| II sing. | communicavisses |
| III sing. | communicavisset |
| I plur. | communicavissēmus |
| II plur. | communicavissētis |
| III plur. | communicavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | commūnĭca |
| II plur. | commūnĭcāte |
| FUTUR |
| II sing. | commūnĭcāto |
| III sing. | commūnĭcāto |
| II plur. | commūnĭcatōte |
| III plur. | commūnĭcanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| commūnĭcans, antis |
| FUTUR |
| communicatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| commūnĭcāre |
| PARFAIT |
| communicavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | communicatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | communicatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | commūnĭcandi |
| Datif: | commūnĭcando |
| Accusatif: | ad commūnĭcandum |
| Ablatif: | commūnĭcando |
| SUPIN |
| communicatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:COMMUNICO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|