Déclinaison / Conjugueur latin
conculco - Diathèse active
(conculco, conculcas, conculcavi, conculcāre, conculcatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | conculco |
| II sing. | conculcas |
| III sing. | conculcat |
| I plur. | conculcāmus |
| II plur. | conculcātis |
| III plur. | conculcant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conculcābam |
| II sing. | conculcābas |
| III sing. | conculcābat |
| I plur. | conculcabāmus |
| II plur. | conculcabātis |
| III plur. | conculcābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | conculcābo |
| II sing. | conculcābis |
| III sing. | conculcābit |
| I plur. | conculcabĭmus |
| II plur. | conculcabĭtis |
| III plur. | conculcābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | conculcavi |
| II sing. | conculcavisti |
| III sing. | conculcavit |
| I plur. | conculcavĭmus |
| II plur. | conculcavistis |
| III plur. | conculcavērunt, conculcavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conculcavĕram |
| II sing. | conculcavĕras |
| III sing. | conculcavĕrat |
| I plur. | conculcaverāmus |
| II plur. | conculcaverātis |
| III plur. | conculcavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conculcavĕro |
| II sing. | conculcavĕris |
| III sing. | conculcavĕrit |
| I plur. | conculcaverĭmus |
| II plur. | conculcaverĭtis |
| III plur. | conculcavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | conculcem |
| II sing. | conculces |
| III sing. | conculcet |
| I plur. | conculcēmus |
| II plur. | conculcētis |
| III plur. | conculcent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conculcārem |
| II sing. | conculcāres |
| III sing. | conculcāret |
| I plur. | conculcarēmus |
| II plur. | conculcarētis |
| III plur. | conculcārent |
| PARFAIT |
| I sing. | conculcavĕrim |
| II sing. | conculcavĕris |
| III sing. | conculcavĕrit |
| I plur. | conculcaverĭmus |
| II plur. | conculcaverĭtis |
| III plur. | conculcavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conculcavissem |
| II sing. | conculcavisses |
| III sing. | conculcavisset |
| I plur. | conculcavissēmus |
| II plur. | conculcavissētis |
| III plur. | conculcavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | conculca |
| II plur. | conculcāte |
| FUTUR |
| II sing. | conculcāto |
| III sing. | conculcāto |
| II plur. | conculcatōte |
| III plur. | conculcanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| conculcans, antis |
| FUTUR |
| conculcatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| conculcāre |
| PARFAIT |
| conculcavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conculcatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conculcatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | conculcandi |
| Datif: | conculcando |
| Accusatif: | ad conculcandum |
| Ablatif: | conculcando |
| SUPIN |
| conculcatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONCULCO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|