Déclinaison / Conjugueur latin
| PRÉSENT |
| I sing. | cōnīvĕo |
| II sing. | cōnīves |
| III sing. | cōnīvet |
| I plur. | cōnīvēmus |
| II plur. | cōnīvētis |
| III plur. | cōnīvent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | cōnīvēbam |
| II sing. | cōnīvēbas |
| III sing. | cōnīvēbat |
| I plur. | cōnīvebāmus |
| II plur. | cōnīvebātis |
| III plur. | cōnīvēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | cōnīvēbo |
| II sing. | cōnīvēbis |
| III sing. | cōnīvēbit |
| I plur. | cōnīvebĭmus |
| II plur. | cōnīvebĭtis |
| III plur. | cōnīvēbunt |
| PARFAIT |
| I sing. | conivi o conixi |
| II sing. | conivisti o conixisti |
| III sing. | conivit o conixit |
| I plur. | conivĭmus o conixĭmus |
| II plur. | conivistis o conixistis |
| III plur. | conivērunt o conixērunt, ēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conivĕram o conixĕram |
| II sing. | conivĕras o conixĕras |
| III sing. | conivĕrat o conixĕrat |
| I plur. | coniverāmus o conixerāmus |
| II plur. | coniverātis o conixerātis |
| III plur. | conivĕrant o conixĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conivĕro o conixĕro |
| II sing. | conivĕris o conixĕris |
| III sing. | conivĕrit o conixĕrit |
| I plur. | coniverĭmus o conixerĭmus |
| II plur. | coniverĭtis o conixerĭtis |
| III plur. | conivĕrint o conixĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | cōnīvĕam |
| II sing. | cōnīvĕas |
| III sing. | cōnīvĕat |
| I plur. | cōnīveāmus |
| II plur. | cōnīveātis |
| III plur. | cōnīvĕant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | cōnīvērem |
| II sing. | cōnīvēres |
| III sing. | cōnīvēret |
| I plur. | cōnīverēmus |
| II plur. | cōnīverētis |
| III plur. | cōnīvērent |
| PARFAIT |
| I sing. | conivĕrim o conixĕrim |
| II sing. | conivĕris o conixĕris |
| III sing. | conivĕrit o conixĕrit |
| I plur. | coniverĭmus o conixerĭmus |
| II plur. | coniverĭtis o conixerĭtis |
| III plur. | conivĕrint o conixĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conivissem o conixissem |
| II sing. | conivisses o conixisses |
| III sing. | conivisset o conixisset |
| I plur. | conivissēmus o conixissēmus |
| II plur. | conivissētis o conixissētis |
| III plur. | conivissent o conixissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | cōnīve |
| II plur. | cōnīvēte |
| FUTUR |
| II sing. | cōnīvēto |
| III sing. | cōnīvēto |
| II plur. | cōnīvetōte |
| III plur. | cōnīvento |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| cōnīvens, entis |
| FUTUR |
| |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| cōnīvēre |
| PARFAIT |
| conivisse o conixisse |
| FUTUR |
| Singolare: | |
| Plurale: | |
| GERUNDIF |
| Génitif: | cōnīvendi |
| Datif: | cōnīvendo |
| Accusatif: | ad cōnīvendum |
| Ablatif: | cōnīvendo |
| SUPIN |
| |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONIVEO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|