Déclinaison / Conjugueur latin
convallo - Diathèse active
(convallo, convallas, convallavi, convallāre, convallatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | convallo |
| II sing. | convallas |
| III sing. | convallat |
| I plur. | convallāmus |
| II plur. | convallātis |
| III plur. | convallant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convallābam |
| II sing. | convallābas |
| III sing. | convallābat |
| I plur. | convallabāmus |
| II plur. | convallabātis |
| III plur. | convallābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | convallābo |
| II sing. | convallābis |
| III sing. | convallābit |
| I plur. | convallabĭmus |
| II plur. | convallabĭtis |
| III plur. | convallābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | convallavi |
| II sing. | convallavisti |
| III sing. | convallavit |
| I plur. | convallavĭmus |
| II plur. | convallavistis |
| III plur. | convallavērunt, convallavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | convallavĕram |
| II sing. | convallavĕras |
| III sing. | convallavĕrat |
| I plur. | convallaverāmus |
| II plur. | convallaverātis |
| III plur. | convallavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | convallavĕro |
| II sing. | convallavĕris |
| III sing. | convallavĕrit |
| I plur. | convallaverĭmus |
| II plur. | convallaverĭtis |
| III plur. | convallavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | convallem |
| II sing. | convalles |
| III sing. | convallet |
| I plur. | convallēmus |
| II plur. | convallētis |
| III plur. | convallent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convallārem |
| II sing. | convallāres |
| III sing. | convallāret |
| I plur. | convallarēmus |
| II plur. | convallarētis |
| III plur. | convallārent |
| PARFAIT |
| I sing. | convallavĕrim |
| II sing. | convallavĕris |
| III sing. | convallavĕrit |
| I plur. | convallaverĭmus |
| II plur. | convallaverĭtis |
| III plur. | convallavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | convallavissem |
| II sing. | convallavisses |
| III sing. | convallavisset |
| I plur. | convallavissēmus |
| II plur. | convallavissētis |
| III plur. | convallavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | convalla |
| II plur. | convallāte |
| FUTUR |
| II sing. | convallāto |
| III sing. | convallāto |
| II plur. | convallatōte |
| III plur. | convallanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| convallans, antis |
| FUTUR |
| convallatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| convallāre |
| PARFAIT |
| convallavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | convallatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | convallatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | convallandi |
| Datif: | convallando |
| Accusatif: | ad convallandum |
| Ablatif: | convallando |
| SUPIN |
| convallatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONVALLO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|