Déclinaison / Conjugueur latin
convinco - Diathèse active
(convinco, convincis, convici, convincĕre, convictum)
verbe transitif III conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | convinco |
| II sing. | convincis |
| III sing. | convincit |
| I plur. | convincĭmus |
| II plur. | convincĭtis |
| III plur. | convincunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convincēbam |
| II sing. | convincēbas |
| III sing. | convincēbat |
| I plur. | convincebāmus |
| II plur. | convincebātis |
| III plur. | convincēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | convincam |
| II sing. | convinces |
| III sing. | convincet |
| I plur. | convincēmus |
| II plur. | convincētis |
| III plur. | convincent |
| PARFAIT |
| I sing. | convici |
| II sing. | convicisti |
| III sing. | convicit |
| I plur. | convicĭmus |
| II plur. | convicistis |
| III plur. | convicērunt, convicēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | convicĕram |
| II sing. | convicĕras |
| III sing. | convicĕrat |
| I plur. | convicerāmus |
| II plur. | convicerātis |
| III plur. | convicĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | convicĕro |
| II sing. | convicĕris |
| III sing. | convicĕrit |
| I plur. | convicerĭmus |
| II plur. | convicerĭtis |
| III plur. | convicĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | convincam |
| II sing. | convincas |
| III sing. | convincat |
| I plur. | convincāmus |
| II plur. | convincātis |
| III plur. | convincant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | convincĕrem |
| II sing. | convincĕres |
| III sing. | convincĕret |
| I plur. | convincerēmus |
| II plur. | convincerētis |
| III plur. | convincĕrent |
| PARFAIT |
| I sing. | convicĕrim |
| II sing. | convicĕris |
| III sing. | convicĕrit |
| I plur. | convicerĭmus |
| II plur. | convicerĭtis |
| III plur. | convicĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | convicissem |
| II sing. | convicisses |
| III sing. | convicisset |
| I plur. | convicissēmus |
| II plur. | convicissētis |
| III plur. | convicissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | convincĕ |
| II plur. | convincĭte |
| FUTUR |
| II sing. | convincĭto |
| III sing. | convincĭto |
| II plur. | convincitōte |
| III plur. | convincunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| convincens, entis |
| FUTUR |
| convictūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| convincĕre |
| PARFAIT |
| convicisse |
| FUTUR |
| Singolare: | convictūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | convictūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | convincendi |
| Datif: | convincendo |
| Accusatif: | ad convincendum |
| Ablatif: | convincendo |
| SUPIN |
| convictum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONVINCO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|