Déclinaison / Conjugueur latin
inconcĭlĭo - Diathèse active
(inconcĭlĭo, inconcĭlĭas, inconciliavi, inconcĭlĭāre, inconciliatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | inconcĭlĭo |
| II sing. | inconcĭlĭas |
| III sing. | inconcĭlĭat |
| I plur. | inconcĭlĭāmus |
| II plur. | inconcĭlĭātis |
| III plur. | inconcĭlĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | inconcĭlĭābam |
| II sing. | inconcĭlĭābas |
| III sing. | inconcĭlĭābat |
| I plur. | inconcĭlĭabāmus |
| II plur. | inconcĭlĭabātis |
| III plur. | inconcĭlĭābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | inconcĭlĭābo |
| II sing. | inconcĭlĭābis |
| III sing. | inconcĭlĭābit |
| I plur. | inconcĭlĭabĭmus |
| II plur. | inconcĭlĭabĭtis |
| III plur. | inconcĭlĭābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | inconciliavi |
| II sing. | inconciliavisti |
| III sing. | inconciliavit |
| I plur. | inconciliavĭmus |
| II plur. | inconciliavistis |
| III plur. | inconciliavērunt, inconciliavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | inconciliavĕram |
| II sing. | inconciliavĕras |
| III sing. | inconciliavĕrat |
| I plur. | inconciliaverāmus |
| II plur. | inconciliaverātis |
| III plur. | inconciliavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | inconciliavĕro |
| II sing. | inconciliavĕris |
| III sing. | inconciliavĕrit |
| I plur. | inconciliaverĭmus |
| II plur. | inconciliaverĭtis |
| III plur. | inconciliavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | inconcĭlĭem |
| II sing. | inconcĭlĭes |
| III sing. | inconcĭlĭet |
| I plur. | inconcĭlĭēmus |
| II plur. | inconcĭlĭētis |
| III plur. | inconcĭlĭent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | inconcĭlĭārem |
| II sing. | inconcĭlĭāres |
| III sing. | inconcĭlĭāret |
| I plur. | inconcĭlĭarēmus |
| II plur. | inconcĭlĭarētis |
| III plur. | inconcĭlĭārent |
| PARFAIT |
| I sing. | inconciliavĕrim |
| II sing. | inconciliavĕris |
| III sing. | inconciliavĕrit |
| I plur. | inconciliaverĭmus |
| II plur. | inconciliaverĭtis |
| III plur. | inconciliavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | inconciliavissem |
| II sing. | inconciliavisses |
| III sing. | inconciliavisset |
| I plur. | inconciliavissēmus |
| II plur. | inconciliavissētis |
| III plur. | inconciliavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | inconcĭlĭa |
| II plur. | inconcĭlĭāte |
| FUTUR |
| II sing. | inconcĭlĭāto |
| III sing. | inconcĭlĭāto |
| II plur. | inconcĭlĭatōte |
| III plur. | inconcĭlĭanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| inconcĭlĭans, antis |
| FUTUR |
| inconciliatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| inconcĭlĭāre |
| PARFAIT |
| inconciliavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | inconciliatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | inconciliatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | inconcĭlĭandi |
| Datif: | inconcĭlĭando |
| Accusatif: | ad inconcĭlĭandum |
| Ablatif: | inconcĭlĭando |
| SUPIN |
| inconciliatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:INCONCILIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|