Déclinaison / Conjugueur latin
| PRÉSENT |
| I sing. | complăcĕo |
| II sing. | complăces |
| III sing. | complăcet |
| I plur. | complăcēmus |
| II plur. | complăcētis |
| III plur. | complăcent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | complăcēbam |
| II sing. | complăcēbas |
| III sing. | complăcēbat |
| I plur. | complăcebāmus |
| II plur. | complăcebātis |
| III plur. | complăcēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | complăcēbo |
| II sing. | complăcēbis |
| III sing. | complăcēbit |
| I plur. | complăcebĭmus |
| II plur. | complăcebĭtis |
| III plur. | complăcēbunt |
| PARFAIT |
| I sing. | complacui |
| II sing. | complacuisti |
| III sing. | complacuit |
| I plur. | complacuĭmus |
| II plur. | complacuistis |
| III plur. | complacuēreunt, complacuēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | complacuĕram |
| II sing. | complacuĕras |
| III sing. | complacuĕrat |
| I plur. | complacuerāmus |
| II plur. | complacuerātis |
| III plur. | complacuĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | complacuĕro |
| II sing. | complacuĕris |
| III sing. | complacuĕrit |
| I plur. | complacuerĭmus |
| II plur. | complacuerĭtis |
| III plur. | complacuĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | complăcĕam |
| II sing. | complăcĕas |
| III sing. | complăcĕat |
| I plur. | complăceāmus |
| II plur. | complăceātis |
| III plur. | complăcĕant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | complăcērem |
| II sing. | complăcēres |
| III sing. | complăcēret |
| I plur. | complăcerēmus |
| II plur. | complăcerētis |
| III plur. | complăcērent |
| PARFAIT |
| I sing. | complacuĕrim |
| II sing. | complacuĕris |
| III sing. | complacuĕrit |
| I plur. | complacuerĭmus |
| II plur. | complacuerĭtis |
| III plur. | complacuĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | complacuissem |
| II sing. | complacuisses |
| III sing. | complacuisset |
| I plur. | complacuissēmus |
| II plur. | complacuissētis |
| III plur. | complacuissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | complăce |
| II plur. | complăcēte |
| FUTUR |
| II sing. | complăcēto |
| III sing. | complăcēto |
| II plur. | complăcetōte |
| III plur. | complăcento |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| complăcens, entis |
| FUTUR |
| |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| complăcēre |
| PARFAIT |
| complacuisse |
| FUTUR |
| Singolare: | |
| Plurale: | |
| GERUNDIF |
| Génitif: | complăcendi |
| Datif: | complăcendo |
| Accusatif: | ad complăcendum |
| Ablatif: | complăcendo |
| SUPIN |
| |
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:COMPLACEO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|