Déclinaison / Conjugueur latin
concămăro - Diathèse active
(concămăro, concămăras, concamaravi, concămărāre, concamaratum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | concămăro |
| II sing. | concămăras |
| III sing. | concămărat |
| I plur. | concămărāmus |
| II plur. | concămărātis |
| III plur. | concămărant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concămărābam |
| II sing. | concămărābas |
| III sing. | concămărābat |
| I plur. | concămărabāmus |
| II plur. | concămărabātis |
| III plur. | concămărābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | concămărābo |
| II sing. | concămărābis |
| III sing. | concămărābit |
| I plur. | concămărabĭmus |
| II plur. | concămărabĭtis |
| III plur. | concămărābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | concamaravi |
| II sing. | concamaravisti |
| III sing. | concamaravit |
| I plur. | concamaravĭmus |
| II plur. | concamaravistis |
| III plur. | concamaravērunt, concamaravēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | concamaravĕram |
| II sing. | concamaravĕras |
| III sing. | concamaravĕrat |
| I plur. | concamaraverāmus |
| II plur. | concamaraverātis |
| III plur. | concamaravĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | concamaravĕro |
| II sing. | concamaravĕris |
| III sing. | concamaravĕrit |
| I plur. | concamaraverĭmus |
| II plur. | concamaraverĭtis |
| III plur. | concamaravĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | concămărem |
| II sing. | concămăres |
| III sing. | concămăret |
| I plur. | concămărēmus |
| II plur. | concămărētis |
| III plur. | concămărent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concămărārem |
| II sing. | concămărāres |
| III sing. | concămărāret |
| I plur. | concămărarēmus |
| II plur. | concămărarētis |
| III plur. | concămărārent |
| PARFAIT |
| I sing. | concamaravĕrim |
| II sing. | concamaravĕris |
| III sing. | concamaravĕrit |
| I plur. | concamaraverĭmus |
| II plur. | concamaraverĭtis |
| III plur. | concamaravĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | concamaravissem |
| II sing. | concamaravisses |
| III sing. | concamaravisset |
| I plur. | concamaravissēmus |
| II plur. | concamaravissētis |
| III plur. | concamaravissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | concămăra |
| II plur. | concămărāte |
| FUTUR |
| II sing. | concămărāto |
| III sing. | concămărāto |
| II plur. | concămăratōte |
| III plur. | concămăranto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| concămărans, antis |
| FUTUR |
| concamaratūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| concămărāre |
| PARFAIT |
| concamaravisse |
| FUTUR |
| Singolare: | concamaratūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | concamaratūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | concămărandi |
| Datif: | concămărando |
| Accusatif: | ad concămărandum |
| Ablatif: | concămărando |
| SUPIN |
| concamaratum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONCAMARO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|