Déclinaison / Conjugueur latin
concordo - Diathèse active
(concordo, concordas, concordavi, concordāre, concordatum)
verbe transitif e intransitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | concordo |
| II sing. | concordas |
| III sing. | concordat |
| I plur. | concordāmus |
| II plur. | concordātis |
| III plur. | concordant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concordābam |
| II sing. | concordābas |
| III sing. | concordābat |
| I plur. | concordabāmus |
| II plur. | concordabātis |
| III plur. | concordābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | concordābo |
| II sing. | concordābis |
| III sing. | concordābit |
| I plur. | concordabĭmus |
| II plur. | concordabĭtis |
| III plur. | concordābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | concordavi |
| II sing. | concordavisti |
| III sing. | concordavit |
| I plur. | concordavĭmus |
| II plur. | concordavistis |
| III plur. | concordavēreunt, concordavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | concordavĕram |
| II sing. | concordavĕras |
| III sing. | concordavĕrat |
| I plur. | concordaverāmus |
| II plur. | concordaverātis |
| III plur. | concordavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | concordavĕro |
| II sing. | concordavĕris |
| III sing. | concordavĕrit |
| I plur. | concordaverĭmus |
| II plur. | concordaverĭtis |
| III plur. | concordavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | concordem |
| II sing. | concordes |
| III sing. | concordet |
| I plur. | concordēmus |
| II plur. | concordētis |
| III plur. | concordent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concordārem |
| II sing. | concordāres |
| III sing. | concordāret |
| I plur. | concordarēmus |
| II plur. | concordarētis |
| III plur. | concordārent |
| PARFAIT |
| I sing. | concordavĕrim |
| II sing. | concordavĕris |
| III sing. | concordavĕrit |
| I plur. | concordaverĭmus |
| II plur. | concordaverĭtis |
| III plur. | concordavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | concordavissem |
| II sing. | concordavisses |
| III sing. | concordavisset |
| I plur. | concordavissēmus |
| II plur. | concordavissētis |
| III plur. | concordavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | concorda |
| II plur. | concordāte |
| FUTUR |
| II sing. | concordāto |
| III sing. | concordāto |
| II plur. | concordatōte |
| III plur. | concordanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| concordans, antis |
| FUTUR |
| concordatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| concordāre |
| PARFAIT |
| concordavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | concordatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | concordatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | concordandi |
| Datif: | concordando |
| Accusatif: | ad concordandum |
| Ablatif: | concordando |
| SUPIN |
| concordatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONCORDO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|