Déclinaison / Conjugueur latin
conpŏtĭo - Diathèse active
(conpŏtĭo, conpŏtis, conpotivi, conpŏtīre, conpotitum)
verbe transitif IV conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | conpŏtĭo |
| II sing. | conpŏtis |
| III sing. | conpŏtit |
| I plur. | conpŏtīmus |
| II plur. | conpŏtītis |
| III plur. | conpŏtĭunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conpŏtiēbam |
| II sing. | conpŏtiēbas |
| III sing. | conpŏtiēbat |
| I plur. | conpŏtiebāmus |
| II plur. | conpŏtiebātis |
| III plur. | conpŏtiēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | conpŏtĭam |
| II sing. | conpŏtĭes |
| III sing. | conpŏtĭet |
| I plur. | conpŏtiēmus |
| II plur. | conpŏtiētis |
| III plur. | conpŏtĭent |
| PARFAIT |
| I sing. | conpotivi |
| II sing. | conpotivisti |
| III sing. | conpotivit |
| I plur. | conpotivĭmus |
| II plur. | conpotivistis |
| III plur. | conpotivērunt, conpotivēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conpotivĕram |
| II sing. | conpotivĕras |
| III sing. | conpotivĕrat |
| I plur. | conpotiverāmus |
| II plur. | conpotiverātis |
| III plur. | conpotivĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conpotivĕro |
| II sing. | conpotivĕris |
| III sing. | conpotivĕrit |
| I plur. | conpotiverĭmus |
| II plur. | conpotiverĭtis |
| III plur. | conpotivĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | conpŏtĭam |
| II sing. | conpŏtĭas |
| III sing. | conpŏtĭat |
| I plur. | conpŏtiāmus |
| II plur. | conpŏtiātis |
| III plur. | conpŏtĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conpŏtīrem |
| II sing. | conpŏtīres |
| III sing. | conpŏtīret |
| I plur. | conpŏtirēmus |
| II plur. | conpŏtirētis |
| III plur. | conpŏtīrent |
| PARFAIT |
| I sing. | conpotivĕrim |
| II sing. | conpotivĕris |
| III sing. | conpotivĕrit |
| I plur. | conpotiverĭmus |
| II plur. | conpotiverĭtis |
| III plur. | conpotivĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conpotivissem |
| II sing. | conpotivisses |
| III sing. | conpotivisset |
| I plur. | conpotivissēmus |
| II plur. | conpotivissētis |
| III plur. | conpotivissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | conpŏti |
| II plur. | conpŏtīte |
| FUTUR |
| II sing. | conpŏtīto |
| III sing. | conpŏtīto |
| II plur. | conpŏtitōte |
| III plur. | conpŏtiunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| conpŏtiens, ientis |
| FUTUR |
| conpotitūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| conpŏtīre |
| PARFAIT |
| conpotivisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conpotitūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conpotitūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | conpŏtiendi |
| Datif: | conpŏtiendo |
| Accusatif: | ad conpŏtiendum |
| Ablatif: | conpŏtiendo |
| SUPIN |
| conpotitum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONPOTIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|