Déclinaison / Conjugueur latin
consacro - Diathèse active
(consacro, consacras, consacravi, consacrāre, consacratum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | consacro |
| II sing. | consacras |
| III sing. | consacrat |
| I plur. | consacrāmus |
| II plur. | consacrātis |
| III plur. | consacrant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | consacrābam |
| II sing. | consacrābas |
| III sing. | consacrābat |
| I plur. | consacrabāmus |
| II plur. | consacrabātis |
| III plur. | consacrābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | consacrābo |
| II sing. | consacrābis |
| III sing. | consacrābit |
| I plur. | consacrabĭmus |
| II plur. | consacrabĭtis |
| III plur. | consacrābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | consacravi |
| II sing. | consacravisti |
| III sing. | consacravit |
| I plur. | consacravĭmus |
| II plur. | consacravistis |
| III plur. | consacravērunt, consacravēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | consacravĕram |
| II sing. | consacravĕras |
| III sing. | consacravĕrat |
| I plur. | consacraverāmus |
| II plur. | consacraverātis |
| III plur. | consacravĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | consacravĕro |
| II sing. | consacravĕris |
| III sing. | consacravĕrit |
| I plur. | consacraverĭmus |
| II plur. | consacraverĭtis |
| III plur. | consacravĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | consacrem |
| II sing. | consacres |
| III sing. | consacret |
| I plur. | consacrēmus |
| II plur. | consacrētis |
| III plur. | consacrent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | consacrārem |
| II sing. | consacrāres |
| III sing. | consacrāret |
| I plur. | consacrarēmus |
| II plur. | consacrarētis |
| III plur. | consacrārent |
| PARFAIT |
| I sing. | consacravĕrim |
| II sing. | consacravĕris |
| III sing. | consacravĕrit |
| I plur. | consacraverĭmus |
| II plur. | consacraverĭtis |
| III plur. | consacravĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | consacravissem |
| II sing. | consacravisses |
| III sing. | consacravisset |
| I plur. | consacravissēmus |
| II plur. | consacravissētis |
| III plur. | consacravissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | consacra |
| II plur. | consacrāte |
| FUTUR |
| II sing. | consacrāto |
| III sing. | consacrāto |
| II plur. | consacratōte |
| III plur. | consacranto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| consacrans, antis |
| FUTUR |
| consacratūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| consacrāre |
| PARFAIT |
| consacravisse |
| FUTUR |
| Singolare: | consacratūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | consacratūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | consacrandi |
| Datif: | consacrando |
| Accusatif: | ad consacrandum |
| Ablatif: | consacrando |
| SUPIN |
| consacratum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONSACRO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|