Déclinaison / Conjugueur latin
ēmancĭpo - Diathèse active
(ēmancĭpo, ēmancĭpas, emancipavi, ēmancĭpāre, emancipatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | ēmancĭpo |
| II sing. | ēmancĭpas |
| III sing. | ēmancĭpat |
| I plur. | ēmancĭpāmus |
| II plur. | ēmancĭpātis |
| III plur. | ēmancĭpant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | ēmancĭpābam |
| II sing. | ēmancĭpābas |
| III sing. | ēmancĭpābat |
| I plur. | ēmancĭpabāmus |
| II plur. | ēmancĭpabātis |
| III plur. | ēmancĭpābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | ēmancĭpābo |
| II sing. | ēmancĭpābis |
| III sing. | ēmancĭpābit |
| I plur. | ēmancĭpabĭmus |
| II plur. | ēmancĭpabĭtis |
| III plur. | ēmancĭpābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | emancipavi |
| II sing. | emancipavisti |
| III sing. | emancipavit |
| I plur. | emancipavĭmus |
| II plur. | emancipavistis |
| III plur. | emancipavērunt, emancipavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | emancipavĕram |
| II sing. | emancipavĕras |
| III sing. | emancipavĕrat |
| I plur. | emancipaverāmus |
| II plur. | emancipaverātis |
| III plur. | emancipavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | emancipavĕro |
| II sing. | emancipavĕris |
| III sing. | emancipavĕrit |
| I plur. | emancipaverĭmus |
| II plur. | emancipaverĭtis |
| III plur. | emancipavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | ēmancĭpem |
| II sing. | ēmancĭpes |
| III sing. | ēmancĭpet |
| I plur. | ēmancĭpēmus |
| II plur. | ēmancĭpētis |
| III plur. | ēmancĭpent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | ēmancĭpārem |
| II sing. | ēmancĭpāres |
| III sing. | ēmancĭpāret |
| I plur. | ēmancĭparēmus |
| II plur. | ēmancĭparētis |
| III plur. | ēmancĭpārent |
| PARFAIT |
| I sing. | emancipavĕrim |
| II sing. | emancipavĕris |
| III sing. | emancipavĕrit |
| I plur. | emancipaverĭmus |
| II plur. | emancipaverĭtis |
| III plur. | emancipavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | emancipavissem |
| II sing. | emancipavisses |
| III sing. | emancipavisset |
| I plur. | emancipavissēmus |
| II plur. | emancipavissētis |
| III plur. | emancipavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | ēmancĭpa |
| II plur. | ēmancĭpāte |
| FUTUR |
| II sing. | ēmancĭpāto |
| III sing. | ēmancĭpāto |
| II plur. | ēmancĭpatōte |
| III plur. | ēmancĭpanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| ēmancĭpans, antis |
| FUTUR |
| emancipatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| ēmancĭpāre |
| PARFAIT |
| emancipavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | emancipatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | emancipatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | ēmancĭpandi |
| Datif: | ēmancĭpando |
| Accusatif: | ad ēmancĭpandum |
| Ablatif: | ēmancĭpando |
| SUPIN |
| emancipatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:EMANCIPO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|