Déclinaison / Conjugueur latin
ēructo - Diathèse active
(ēructo, ēructas, eructavi, ēructāre, eructatum)
verbe transitif e intransitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | ēructo |
| II sing. | ēructas |
| III sing. | ēructat |
| I plur. | ēructāmus |
| II plur. | ēructātis |
| III plur. | ēructant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | ēructābam |
| II sing. | ēructābas |
| III sing. | ēructābat |
| I plur. | ēructabāmus |
| II plur. | ēructabātis |
| III plur. | ēructābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | ēructābo |
| II sing. | ēructābis |
| III sing. | ēructābit |
| I plur. | ēructabĭmus |
| II plur. | ēructabĭtis |
| III plur. | ēructābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | eructavi |
| II sing. | eructavisti |
| III sing. | eructavit |
| I plur. | eructavĭmus |
| II plur. | eructavistis |
| III plur. | eructavēreunt, eructavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | eructavĕram |
| II sing. | eructavĕras |
| III sing. | eructavĕrat |
| I plur. | eructaverāmus |
| II plur. | eructaverātis |
| III plur. | eructavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | eructavĕro |
| II sing. | eructavĕris |
| III sing. | eructavĕrit |
| I plur. | eructaverĭmus |
| II plur. | eructaverĭtis |
| III plur. | eructavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | ēructem |
| II sing. | ēructes |
| III sing. | ēructet |
| I plur. | ēructēmus |
| II plur. | ēructētis |
| III plur. | ēructent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | ēructārem |
| II sing. | ēructāres |
| III sing. | ēructāret |
| I plur. | ēructarēmus |
| II plur. | ēructarētis |
| III plur. | ēructārent |
| PARFAIT |
| I sing. | eructavĕrim |
| II sing. | eructavĕris |
| III sing. | eructavĕrit |
| I plur. | eructaverĭmus |
| II plur. | eructaverĭtis |
| III plur. | eructavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | eructavissem |
| II sing. | eructavisses |
| III sing. | eructavisset |
| I plur. | eructavissēmus |
| II plur. | eructavissētis |
| III plur. | eructavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | ēructa |
| II plur. | ēructāte |
| FUTUR |
| II sing. | ēructāto |
| III sing. | ēructāto |
| II plur. | ēructatōte |
| III plur. | ēructanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| ēructans, antis |
| FUTUR |
| eructatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| ēructāre |
| PARFAIT |
| eructavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | eructatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | eructatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | ēructandi |
| Datif: | ēructando |
| Accusatif: | ad ēructandum |
| Ablatif: | ēructando |
| SUPIN |
| eructatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:ERUCTO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|