Déclinaison / Conjugueur latin
concĭlĭo - Diathèse active
(concĭlĭo, concĭlĭas, conciliavi, concĭlĭāre, conciliatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | concĭlĭo |
| II sing. | concĭlĭas |
| III sing. | concĭlĭat |
| I plur. | concĭlĭāmus |
| II plur. | concĭlĭātis |
| III plur. | concĭlĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concĭlĭābam |
| II sing. | concĭlĭābas |
| III sing. | concĭlĭābat |
| I plur. | concĭlĭabāmus |
| II plur. | concĭlĭabātis |
| III plur. | concĭlĭābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | concĭlĭābo |
| II sing. | concĭlĭābis |
| III sing. | concĭlĭābit |
| I plur. | concĭlĭabĭmus |
| II plur. | concĭlĭabĭtis |
| III plur. | concĭlĭābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | conciliavi |
| II sing. | conciliavisti |
| III sing. | conciliavit |
| I plur. | conciliavĭmus |
| II plur. | conciliavistis |
| III plur. | conciliavērunt, conciliavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conciliavĕram |
| II sing. | conciliavĕras |
| III sing. | conciliavĕrat |
| I plur. | conciliaverāmus |
| II plur. | conciliaverātis |
| III plur. | conciliavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conciliavĕro |
| II sing. | conciliavĕris |
| III sing. | conciliavĕrit |
| I plur. | conciliaverĭmus |
| II plur. | conciliaverĭtis |
| III plur. | conciliavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | concĭlĭem |
| II sing. | concĭlĭes |
| III sing. | concĭlĭet |
| I plur. | concĭlĭēmus |
| II plur. | concĭlĭētis |
| III plur. | concĭlĭent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | concĭlĭārem |
| II sing. | concĭlĭāres |
| III sing. | concĭlĭāret |
| I plur. | concĭlĭarēmus |
| II plur. | concĭlĭarētis |
| III plur. | concĭlĭārent |
| PARFAIT |
| I sing. | conciliavĕrim |
| II sing. | conciliavĕris |
| III sing. | conciliavĕrit |
| I plur. | conciliaverĭmus |
| II plur. | conciliaverĭtis |
| III plur. | conciliavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conciliavissem |
| II sing. | conciliavisses |
| III sing. | conciliavisset |
| I plur. | conciliavissēmus |
| II plur. | conciliavissētis |
| III plur. | conciliavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | concĭlĭa |
| II plur. | concĭlĭāte |
| FUTUR |
| II sing. | concĭlĭāto |
| III sing. | concĭlĭāto |
| II plur. | concĭlĭatōte |
| III plur. | concĭlĭanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| concĭlĭans, antis |
| FUTUR |
| conciliatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| concĭlĭāre |
| PARFAIT |
| conciliavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conciliatūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conciliatūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | concĭlĭandi |
| Datif: | concĭlĭando |
| Accusatif: | ad concĭlĭandum |
| Ablatif: | concĭlĭando |
| SUPIN |
| conciliatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONCILIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|