Déclinaison / Conjugueur latin
conrumpo - Diathèse active
(conrumpo, conrumpis, conrupi, conrumpĕre, conruptum)
verbe transitif III conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | conrumpo |
| II sing. | conrumpis |
| III sing. | conrumpit |
| I plur. | conrumpĭmus |
| II plur. | conrumpĭtis |
| III plur. | conrumpunt |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conrumpēbam |
| II sing. | conrumpēbas |
| III sing. | conrumpēbat |
| I plur. | conrumpebāmus |
| II plur. | conrumpebātis |
| III plur. | conrumpēbant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | conrumpam |
| II sing. | conrumpes |
| III sing. | conrumpet |
| I plur. | conrumpēmus |
| II plur. | conrumpētis |
| III plur. | conrumpent |
| PARFAIT |
| I sing. | conrupi |
| II sing. | conrupisti |
| III sing. | conrupit |
| I plur. | conrupĭmus |
| II plur. | conrupistis |
| III plur. | conrupērunt, conrupēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conrupĕram |
| II sing. | conrupĕras |
| III sing. | conrupĕrat |
| I plur. | conruperāmus |
| II plur. | conruperātis |
| III plur. | conrupĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | conrupĕro |
| II sing. | conrupĕris |
| III sing. | conrupĕrit |
| I plur. | conruperĭmus |
| II plur. | conruperĭtis |
| III plur. | conrupĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | conrumpam |
| II sing. | conrumpas |
| III sing. | conrumpat |
| I plur. | conrumpāmus |
| II plur. | conrumpātis |
| III plur. | conrumpant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | conrumpĕrem |
| II sing. | conrumpĕres |
| III sing. | conrumpĕret |
| I plur. | conrumperēmus |
| II plur. | conrumperētis |
| III plur. | conrumpĕrent |
| PARFAIT |
| I sing. | conrupĕrim |
| II sing. | conrupĕris |
| III sing. | conrupĕrit |
| I plur. | conruperĭmus |
| II plur. | conruperĭtis |
| III plur. | conrupĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | conrupissem |
| II sing. | conrupisses |
| III sing. | conrupisset |
| I plur. | conrupissēmus |
| II plur. | conrupissētis |
| III plur. | conrupissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | conrumpĕ |
| II plur. | conrumpĭte |
| FUTUR |
| II sing. | conrumpĭto |
| III sing. | conrumpĭto |
| II plur. | conrumpitōte |
| III plur. | conrumpunto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| conrumpens, entis |
| FUTUR |
| conruptūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| conrumpĕre |
| PARFAIT |
| conrupisse |
| FUTUR |
| Singolare: | conruptūrūm, am, ūm esse |
| Plurale: | conruptūros, as, a esse |
| GERUNDIF |
| Génitif: | conrumpendi |
| Datif: | conrumpendo |
| Accusatif: | ad conrumpendum |
| Ablatif: | conrumpendo |
| SUPIN |
| conruptum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:CONRUMPO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|