Déclinaison / Conjugueur latin
rĕconcĭlĭo - Diathèse active
(rĕconcĭlĭo, rĕconcĭlĭas, reconciliavi, rĕconcĭlĭāre, reconciliatum)
verbe transitif I conjugaison
Voir la traduction de ce mot
| PRÉSENT |
| I sing. | rĕconcĭlĭo |
| II sing. | rĕconcĭlĭas |
| III sing. | rĕconcĭlĭat |
| I plur. | rĕconcĭlĭāmus |
| II plur. | rĕconcĭlĭātis |
| III plur. | rĕconcĭlĭant |
| IMPARFAIT |
| I sing. | rĕconcĭlĭābam |
| II sing. | rĕconcĭlĭābas |
| III sing. | rĕconcĭlĭābat |
| I plur. | rĕconcĭlĭabāmus |
| II plur. | rĕconcĭlĭabātis |
| III plur. | rĕconcĭlĭābant |
| FUTUR SIMPLE |
| I sing. | rĕconcĭlĭābo |
| II sing. | rĕconcĭlĭābis |
| III sing. | rĕconcĭlĭābit |
| I plur. | rĕconcĭlĭabĭmus |
| II plur. | rĕconcĭlĭabĭtis |
| III plur. | rĕconcĭlĭābunt |
| PARFAIT |
| I sing. | reconciliavi |
| II sing. | reconciliavisti |
| III sing. | reconciliavit |
| I plur. | reconciliavĭmus |
| II plur. | reconciliavistis |
| III plur. | reconciliavērunt, reconciliavēre |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | reconciliavĕram |
| II sing. | reconciliavĕras |
| III sing. | reconciliavĕrat |
| I plur. | reconciliaverāmus |
| II plur. | reconciliaverātis |
| III plur. | reconciliavĕrant |
| FUTUR ANTÉRIEUR |
| I sing. | reconciliavĕro, rĕconcĭlĭavero, rĕconcĭlĭasso |
| II sing. | reconciliavĕris |
| III sing. | reconciliavĕrit |
| I plur. | reconciliaverĭmus |
| II plur. | reconciliaverĭtis |
| III plur. | reconciliavĕrint |
| PRÉSENT |
| I sing. | rĕconcĭlĭem |
| II sing. | rĕconcĭlĭes |
| III sing. | rĕconcĭlĭet |
| I plur. | rĕconcĭlĭēmus |
| II plur. | rĕconcĭlĭētis |
| III plur. | rĕconcĭlĭent |
| IMPARFAIT |
| I sing. | rĕconcĭlĭārem |
| II sing. | rĕconcĭlĭāres |
| III sing. | rĕconcĭlĭāret |
| I plur. | rĕconcĭlĭarēmus |
| II plur. | rĕconcĭlĭarētis |
| III plur. | rĕconcĭlĭārent |
| PARFAIT |
| I sing. | reconciliavĕrim |
| II sing. | reconciliavĕris |
| III sing. | reconciliavĕrit |
| I plur. | reconciliaverĭmus |
| II plur. | reconciliaverĭtis |
| III plur. | reconciliavĕrint |
| PLUS-QUE-PARFAIT |
| I sing. | reconciliavissem |
| II sing. | reconciliavisses |
| III sing. | reconciliavisset |
| I plur. | reconciliavissēmus |
| II plur. | reconciliavissētis |
| III plur. | reconciliavissent |
| IMPÉRATIF |
| PRÉSENT |
| II sing. | rĕconcĭlĭa |
| II plur. | rĕconcĭlĭāte |
| FUTUR |
| II sing. | rĕconcĭlĭāto |
| III sing. | rĕconcĭlĭāto |
| II plur. | rĕconcĭlĭatōte |
| III plur. | rĕconcĭlĭanto |
 |
| PARTICIPE |
| PRÉSENT |
| rĕconcĭlĭans, antis |
| FUTUR |
| reconciliatūrūs, a, ūm |
| INFINITIF |
| PRÉSENT |
| rĕconcĭlĭāre |
| PARFAIT |
| reconciliavisse |
| FUTUR |
| Singolare: | reconciliatūrūm, am, ūm esse, rĕconcĭlĭassere |
| Plurale: | reconciliatūros, as, a esse, rĕconcĭlĭassere |
| GERUNDIF |
| Génitif: | rĕconcĭlĭandi |
| Datif: | rĕconcĭlĭando |
| Accusatif: | ad rĕconcĭlĭandum |
| Ablatif: | rĕconcĭlĭando |
| SUPIN |
| reconciliatum |
Voir la forme passive de ce verbe
Parcourir le dictionnaire
A
B
C
D
E
F
G
H
I
J
K
L
M
N
O
P
Q
R
S
T
U
V
W
X
Y
Z
{{ID:RECONCILIO100}}
---CACHE---
|
Visitez nos sites:
En français
In english
In Deutsch
En español
Em portugues
По русски
Στα ελληνικά
|
Ën piemontèis
|